Thanks to @madeleine5506, @.peug, @ispan, @imverycutecat. @kohado and @sergio_io for the translations! And thanks to @ryujin00_ for the foggy art!
Autumn spreads like a warm and welcoming blanket to our Banano Jungle. All its inhabitants are starting to plan their decorations and prepare for the seasonal events. Halloween is the time of the year that brings spooky fun and joy to the members of the community, with games and events that test the participants, although some of them are often under a lot of stress...
Among the various inhabitants we find Bananorhino, a grumpy yellow rhinoceros, who is never satisfied with things and is regularly seen walking through the different embassies, complaining for all different reasons and explaining to the locals why he is so so unhappy:
“It's a good time to have breakfast. Why participate in events if the same people always win? Today we will have good weather.” – He said while smiling, looking for someone to talk to.
These and more things are heard, but the monkeys, Bebes and other characters, who at first spoke to Bananorhino sympathetically, now just ignore him.
“You can't win a giveaway if you don't participate.” A monkey police said as she whistled through the place and gave a few BAN to everyone present, except for Bananorhino.
“See? The moderators are against me too. I can’t stay in this place.” - Bananorhino said, visibly upset. “You know what? I’ll go somewhere else where I can have a chance.” And he started walking towards the path leading out of the jungle.
Some Bebes who were nearby looked worried. They know that it’s not the time of year to leave the safety of the jungle. They still haven’t forgotten the rumors from last year...
It was night already, and the jungle and its inhabitants were left far behind, but our yellow friend was still complaining on his way to... the truth is, he didn’t actually know where he was going.
“I just want a place that is friendly to everyone. My bread with butter is really tasty. There are days when I wait for rain all day and it only falls when I’m at home or sleeping. I thought this job would be different,” he said, grumbling as he looked down at the ground.
“The moderators aren’t any help either. I just asked for some BAN, there was no need to send me to Bantanamo for that.” – He started running faster and faster with his eyes closed.
“Rhinos need a lot of water daily or we’ll be under stress. When will be the day I win a Bango?!”
At that moment, his corpulent body crashed head-first into a giant wall of grass, and he fell to the ground.
Arhhhhghh! “What the hell is this?!” – He exclaimed while rubbing his banana-shaped horn.
In front of him, a giant maze with a sign at the entrance that read:
“ABANDON ALL HOPE YE WHO ENTER HERE.”
Bananorhino read the words several times, trying to understand what it means.
“That sign won’t tell me what to do. This must be some kind of community game for the season. I’m going to win at last!” – And he prepared to enter the maze, ignoring that, in fact, he was no longer in the safety of the jungle.
As soon as he crosses the threshold of the maze, he finds two very distinctive doors.
“A right path and a wrong one? Maybe one is easier than the other. Should I choose the prettier door or the one that seems more solid? I’m a little hungry. I wish it would rain while I decide.”
Bananorhino takes his time to decide, looking everywhere for the usual rules of the possible events and activities, although there are only the two doors in front of him. He thinks that, even if it's just a game, he still wants to win, so he must choose the right path.
[Intro] El Laberinto del FOMO
Gracias a @ryujin00_ por el arte neblinoso!
El otoño se extiende como un manto cálido y acogedor sobre la jungla. Todos sus habitantes están empezando a planificar sus decoraciones y preparándose para los eventos de esta temporada. Halloween es la época del año que trae diversión y alegría espeluznante a los miembros de la comunidad, con juegos y eventos que ponen a prueba a los participantes, aunque algunos de ellos suelen estar bajo mucho estrés…
Entre los distintos habitantes se encuentra Bananorhino, un rinoceronte amarillo gruñón, que nunca está satisfecho con las cosas y se le ve regularmente paseando por las embajadas, quejándose por diferentes motivos y explicando a los lugareños por qué está tan molesto:
“Es un buen momento para desayunar. ¿Para qué participar en eventos si siempre ganan las mismas personas? Hoy tendremos buen clima”. – Dijo mientras sonreía, buscando con quién hablar.
Estas y más cosas se escuchan, pero los monos, Bebes y otros personajes, que al principio le hablaban con simpatía a Bananorhino, ahora simplemente lo ignoran.
"No puedes ganar un giveaway si no participas". Dijo una mona policia mientras silbaba por el lugar y daba algunos BAN a todos los presentes, excepto a Bananorhino.
"¿Ven? Los moderadores también están en mi contra. No puedo quedarme en este lugar”. Dijo Bananorhino, visiblemente molesto. "¿Saben qué? Iré a otro lugar donde realmente pueda tener una oportunidad”. Y comenzó a caminar hacia el sendero que salía de la jungla.
Algunos Bebes que estaban cerca parecían preocupados. Saben que no es la época del año para abandonar la seguridad de la jungla. Todavía no se han olvidado de los rumores del año pasado…
Ya era de noche y la jungla y sus habitantes quedaban muy atrás, pero nuestro amigo amarillo seguía quejándose camino a… la verdad es que no sabía a dónde se dirigía.
“Solo quiero un lugar que sea amigable para todos. Mi pan con mantequilla está muy rico. Hay días que espero las lluvias durante todo el día y sólo caen cuando estoy en casa o durmiendo. Pensé que este trabajo sería diferente”, dijo, refunfuñando mientras miraba al suelo.
“Los moderadores tampoco ayudan. Sólo pedí un poco de BAN, no había necesidad de enviarme a Bantanamo por eso”. – Comenzó a correr cada vez más rápido con los ojos cerrados.
“Los rinocerontes necesitamos mucha agua diariamente para no estresarnos. ¡¿Cuándo será el día en que gane un Bango?!”.
En ese momento, su corpulento cuerpo se estrelló de cabeza contra una pared gigante de hierba y cayó al suelo.
“¡Arhhhhghh! ¡¿Qué diablos es esto?!" – Exclamó, mientras frotaba su cuerno con forma de banana.
Frente a él, un laberinto gigante con un cartel en la entrada que decía:
“ABANDONAD TODA ESPERANZA LOS QUE ENTRAIS AQUI".
Bananorhinoleyó las palabras varias veces, intentando entender lo que significan.
“Ese cartel no me dirá qué hacer. Debe ser algún tipo de juego comunitario de la temporada. ¡Por fin voy a ganar!" – Y se preparó para adentrarse en el laberinto, ignorando que, en realidad, ya no estaba en la seguridad de la jungla.
Tan pronto como cruza el umbral del laberinto, encuentra dos puertas muy distintas.
“¿Un camino correcto y otro incorrecto? Quizás uno sea más fácil que el otro. ¿Debo elegir la puerta más bonita o la que parece más sólida? Tengo un poco de hambre. Ojalá lloviera mientras decido”.
Bananorhino se toma su tiempo para decidir, buscando por todos lados las reglas habituales de los posibles eventos y actividades, aunque frente a él solo están las dos puertas. Piensa que, aunque sea sólo un juego, todavía quiere ganar, así que debe elegir el camino correcto.
[Intro] Le labyrinthe du FOMO
Merci à @ryujin00_ pour l'art brumeux !
L'automne s'étend comme une couverture chaude et accueillante sur notre Banano Jungle. Tous ses habitants commencent à planifier leurs décorations et à se préparer aux événements saisonniers. Halloween est la période de l'année qui apporte de la joie et de l'effroi aux membres de la communauté, avec des jeux et des événements qui mettent à l'épreuve les participants, bien que certains d'entre eux soient souvent très stressés...
Parmi les différents habitants, nous trouvons Bananorhino, un rhinocéros jaune grincheux, qui n'est jamais satisfait des choses et que l'on voit régulièrement se promener dans les différentes ambassades, se plaignant pour toutes sortes de raisons et expliquant aux habitants pourquoi il est si malheureux :
« C'est le bon moment pour prendre son petit-déjeuner. Pourquoi participer à des événements si ce sont toujours les mêmes qui gagnent ? Aujourd'hui, nous aurons du beau temps ». - Il dit cela en souriant, cherchant quelqu'un à qui parler.
Les singes, les Bebes et d'autres personnages qui, au début, parlaient à Bananorhino avec sympathie, l'ignorent désormais.
« Vous ne pouvez pas gagner un concours si vous ne participez pas ». Un singe policier dit en sifflant à travers l'endroit et en donnant quelques BAN à toutes les personnes présentes, sauf à Bananorhino.
« Les modérateurs sont aussi contre moi. Je ne peux pas rester ici ». - dit Bananorhino, visiblement contrarié. « Vous savez quoi ? Je vais aller ailleurs, là où j'ai une chance. » Et il se mit à marcher vers le chemin qui menait à la sortie de la jungle.
Certains Bebes qui se trouvaient à proximité avaient l'air inquiets. Ils savent que ce n'est pas le moment de quitter la sécurité de la jungle. Ils n'ont pas encore oublié les rumeurs de l'année dernière…
Il faisait déjà nuit et la jungle et ses habitants étaient loin derrière, mais notre ami jaune se plaignait toujours en route vers... la vérité est qu'il ne savait pas vraiment où il allait.
« Je veux juste un endroit accueillant pour tout le monde. Mon pain au beurre est vraiment délicieux. Il y a des jours où j'attends la pluie toute la journée et elle ne tombe que lorsque je suis à la maison ou que je dors. Je pensais que ce travail serait différent », dit-il en grommelant et en regardant le sol.
« Les modérateurs ne sont d'aucune aide non plus. J'ai juste demandé un peu de BAN, ce n'était pas la peine de m'envoyer à Bantanamo pour ça. » - Il s'est mis à courir de plus en plus vite, les yeux fermés.
« Les rhinocéros ont besoin de beaucoup d'eau chaque jour, sinon ils sont stressés. À quand le jour où je gagnerai un Bango ?! »
À cet instant, son corps corpulent percuta de plein fouet un mur d'herbe géant, et il s'écroula sur le sol.
Arhhhhghh ! « Qu'est-ce que c'est que ça ? ! » - s'exclama-t-il en frottant sa corne en forme de banane.
Devant lui, un labyrinthe géant avec un panneau à l'entrée qui disait :
« ABANDONNEZ TOUT ESPOIR VOUS QUI ENTREZ ICI ».
Bananorhino lut les mots plusieurs fois, essayant de comprendre ce que cela signifiait.
« Ce panneau ne me dit pas ce que je dois faire. Ce doit être une sorte de jeu communautaire pour la saison. Je vais enfin gagner ! » - Et il se prépare à entrer dans le labyrinthe, ignorant qu'en fait, il n'est plus en sécurité dans la jungle.
Dès qu'il franchit le seuil du labyrinthe, il trouve deux portes bien distinctes.
« Un bon et un mauvais chemin ? Peut-être que l'un est plus facile que l'autre. Dois-je choisir la plus belle porte ou celle qui semble la plus solide ? J'ai un peu faim. J'aimerais qu'il pleuve pendant que je me décide ».
Bananorhino prend son temps pour se décider, cherchant partout les règles habituelles des événements et activités possibles, bien qu'il n'y ait que les deux portes devant lui. Il pense que, même si ce n'est qu'un jeu, il veut quand même gagner, et qu'il doit donc choisir le bon chemin.
[Введение] Лабиринт FOMO
Спасибо @ryujin00_ за туманный арт!
Осень расстилается, как теплое и гостеприимное одеяло, в наших банановых джунглях. Все их обитатели начинают планировать свои украшения и готовиться к сезонным событиям. Хэллоуин — это время года, которое приносит жуткое веселье и радость членам сообщества, с играми и событиями, которые проверяют участников, хотя некоторые из них часто находятся в состоянии большого стресса...
Среди различных обитателей мы находим Банрино, сварливого желтого носорога, который никогда не бывает доволен и которого регулярно можно увидеть идущим по разным посольствам, жалующимся по разным причинам и объясняющим местным жителям, почему он так несчастен:
«Сейчас хорошее время для завтрака. Зачем участвовать в мероприятиях, если всегда побеждают одни и те же люди? Сегодня у нас будет хорошая погода». — сказал он, улыбаясь, ища кого-нибудь, с кем можно поговорить.
Это и многое другое слышно, но обезьяны, Бебе и другие персонажи, которые сначала говорили с Банрино сочувственно, теперь просто игнорируют его.
«Вы не сможете выиграть в розыгрыше, если не будете участвовать». Обезьяна-полицейская сказала, просвистев по месту, и дала несколько BAN всем присутствующим, кроме Банрино.
«Видишь? Модераторы тоже против меня. Я не могу оставаться в этом месте», — сказал Банрино, явно расстроенный. «Знаешь что? Я пойду куда-нибудь еще, где у меня будет шанс». И он пошел к тропе, ведущей из джунглей.
Некоторые Bebes, которые были поблизости, выглядели обеспокоенными. Они знают, что сейчас не время года, чтобы покидать безопасность джунглей. Они все еще не забыли прошлогодние слухи...
Уже наступила ночь, и джунгли с их обитателями остались далеко позади, но наш желтый друг все еще жаловался по пути в... по правде говоря, он на самом деле не знал, куда идет.
«Я просто хочу место, которое дружелюбно ко всем. Мой хлеб с маслом действительно вкусный. Бывают дни, когда я целый день жду дождя, а он идет только тогда, когда я дома или сплю. Я думал, что эта работа будет другой», — сказал он, ворча и глядя на землю.
«Модераторы тоже не помогут. Я просто попросил немного БАНа, не было нужды отправлять меня за этим в Бантанамо». — Он начал бежать все быстрее и быстрее с закрытыми глазами.
«Носорогам нужно много воды ежедневно, иначе мы будем в стрессе. Когда же наступит день, когда я выиграю Банго?!»
В этот момент его тучное тело врезалось головой вперед в гигантскую стену травы, и он упал на землю.
Арррррр! «Что это за чертовщина?!» — воскликнул он, потирая свой рог в форме банана.
Перед ним гигантский лабиринт с табличкой у входа, на которой было написано:
«ОСТАВЬ ВСЮ НАДЕЖДУ, КТО ВХОДИТ СЮДА».
Банрино несколько раз прочитал слова, пытаясь понять, что они означают.
«Эта табличка не скажет мне, что делать. Это, должно быть, какая-то общественная игра сезона. Я наконец-то выиграю!» – И он приготовился войти в лабиринт, игнорируя то, что на самом деле он больше не находится в безопасности джунглей.
Как только он переступает порог лабиринта, он находит две очень характерные двери.
«Правильный путь и неправильный? Может быть, один легче другого. Мне выбрать более красивую дверь или ту, которая кажется более прочной? Я немного голоден. Хотел бы я, чтобы пошел дождь, пока я принимаю решение».
Банрино не спешит принимать решение, везде ищет обычные правила возможных событий и занятий, хотя перед ним только две двери. Он думает, что, даже если это всего лишь игра, он все равно хочет победить, поэтому он должен выбрать правильный путь.
[Giới thiệu] Mê cung FOMO
Cảm ơn @ryujin00_ về bức hoạ mờ ảo!
Mùa thu lan toả như một tấm chăn ấm áp và nồng nhiệt đến Rừng Banano của chúng ta. Tất cả cư dân đang bắt đầu lên kế hoạch trang trí và chuẩn bị cho các sự kiện theo mùa. Halloween là thời điểm trong năm mang lại niềm vui và sự kỳ lạ cho các thành viên trong cộng đồng, với các trò chơi và sự kiện thử thách những người tham gia, mặc dù một số người trong số họ thường phải chịu rất nhiều căng thẳng…
Trong số cư dân, chúng ta tìm thấy Bananorhino, một con tê giác vàng cáu kỉnh, không bao giờ hài lòng với mọi thứ và thường xuyên được thấy đi qua các đại sứ quán khác nhau, phàn nàn vì đủ mọi lý do khác nhau và giải thích với người dân địa phương tại sao nó lại không vui như vậy:
“Giờ là lúc tốt để ăn sáng. Tại sao phải tham gia các sự kiện nếu lần nào cũng những người đó thắng cuộc? Hôm nay chúng ta sẽ có thời tiết đẹp”. – Nó vừa nói, vừa mỉm cười, tìm kiếm ai đó để nói chuyện.
Người ta đã nghe thấy những điều này và nhiều điều khác nữa, nhưng lũ khỉ, Bebe và những nhân vật khác, những người lúc đầu đã nói chuyện với Bananorhino một cách thông cảm, giờ đây chỉ phớt lờ nó.
“Bạn không thể trúng giải nếu bạn không tham gia”. Một cảnh sát khỉ nói trong khi huýt sáo khắp nơi và đưa một vài BAN cho tất cả những người có mặt, ngoại trừ Bananorhino.
“Thấy chưa? Những người điều hành cũng chống lại tôi. Tôi không thể ở lại nơi này được.” - Banrhino nói, rõ ràng là rất buồn. “Bạn biết không? Tôi sẽ đi đến một nơi khác nơi tôi có thể có cơ hội”. Và nó bắt đầu đi về phía con đường dẫn ra khỏi khu rừng.
Một số Bebe gần đó có vẻ lo lắng. Họ biết rằng đây không phải là thời điểm trong năm để rời khỏi sự an toàn của khu rừng. Họ vẫn chưa quên những tin đồn từ năm ngoái…
Trời đã tối, khu rừng và cư dân của nó đã bị bỏ lại phía sau, nhưng người bạn vàng của chúng ta vẫn phàn nàn trên đường đi... sự thật là, nó thực sự không biết mình đang đi đâu.
“Mình chỉ muốn một nơi thân thiện với mọi người. Bánh mì bơ của mình thực sự ngon. Có những ngày mình đợi mưa cả ngày và nó chỉ rơi khi mình ở nhà hoặc ngủ. Mình nghĩ công việc này sẽ khác”, nó nói, càu nhàu khi nhìn xuống đất.
“Những người điều hành cũng chẳng giúp được gì. Mình chỉ muốn tí BAN, không cần phải gửi mình đến Bantanamo vì điều đó.” – Nó bắt đầu chạy nhanh hơn và nhanh hơn nữa với đôi mắt nhắm nghiền.
“Tê giác cần rất nhiều nước mỗi ngày nếu không chúng ta sẽ bị căng thẳng. Khi nào thì mình mới thắng Bango?!”
Vào lúc đó, cơ thể to lớn của nó đập đầu vào bức tường cỏ khổng lồ và ngã xuống đất.
“AI VÀO ĐÂY BỎ HẾT HI VỌNG ĐI.”
Bananorhino đọc những từ này nhiều lần, cố gắng hiểu ý nghĩa của chúng.
“Biển báo đó không cho mình biết phải làm gì. Đây hẳn là một trò chơi cộng đồng nào đó trong mùa giải. Cuối cùng mình cũng sẽ thắng!” – Và nó chuẩn bị bước vào mê cung, không để ý rằng thực tế là nó không còn ở trong sự an toàn của khu rừng nữa.
Ngay khi bước qua ngưỡng cửa mê cung, nó tìm thấy hai cánh cửa rất đặc biệt.
“Một con đường đúng và một con đường sai? Có lẽ con đường này dễ hơn con đường kia. Mình nên chọn cánh cửa đẹp hơn hay cánh cửa có vẻ chắc chắn hơn? Mình hơi đói. Mong là khi mình đang chọn thì nó mưa”.
Bananorhino dành thời gian để quyết định, tìm kiếm khắp nơi các quy tắc thông thường của các sự kiện và hoạt động có thể xảy ra, mặc dù chỉ có hai cánh cửa trước mặt nó. Ní nghĩ rằng, ngay cả khi đó chỉ là một trò chơi, nó vẫn muốn chiến thắng, vì vậy nó phải chọn đúng con đường.
[Intro] O Labirinto do FOMO
Obrigado @ryujin00_ por essa arte atmosfericamente neblinosa!
O Outono se espalha como um cobertor quente e acolhedor em nossa selva Banano. Todos os seus habitantes estão começando a planejar suas decorações e se preparar para os eventos sazonais. O Halloween é a época do ano que traz diversão e alegria assustadoras aos membros da comunidade, com jogos e eventos que testam os participantes, embora alguns deles estejam frequentemente sob muito estresse...
Entre os vários habitantes encontramos Bananorhino, um rinoceronte amarelo rabugento, que nunca está satisfeito com as coisas e é regularmente visto passeando pelas diferentes embaixadas, queixando-se pelos mais diversos motivos e explicando aos locais porque está tão infeliz:
“É uma boa hora para tomar café da manhã. Por que participar de eventos se as mesmas pessoas ganham sempre? Hoje teremos um bom tempo.” – Disse ele sorrindo, procurando alguém para conversar.
Ouvem-se essas e mais coisas, mas os monkeys, Bebes e outros personagens, que a princípio falavam com simpatia com Bananorhino, agora simplesmente o ignoram.
"Você não pode ganhar um sorteio se não participar.” Uma monkey policial disse enquanto assobiava pelo local e dava alguns BAN para todos os presentes, exceto Bananorhino.
"Vê? Os moderadores também estão contra mim. “Eu não posso ficar neste lugar.” - Bananorhino disse, visivelmente chateado. "Você sabe o que? Irei para outro lugar onde possa ter uma chance.” E ele começou a caminhar em direção ao caminho que saía da selva.
Alguns Bebes que estavam por perto pareciam preocupados. Eles sabem que não é a melhor época do ano para deixar a segurança que a selva traz. Eles ainda não esqueceram os rumores do ano passado...
Já era noite e a selva e os seus habitantes ficaram para trás, mas o nosso amigo amarelo ainda reclamava a caminho de...bom, na verdade, é que ele não sabia para onde ia.
“Eu só quero um lugar que seja amigável para todos. Meu pão com manteiga é muito gostoso. Tem dias que eu espero uma chuva o dia todo e ela só cai quando estou em casa ou dormindo. Achei que esse trabalho seria diferente”, disse ele, resmungando enquanto olhava para o chão.
“Os moderadores também não ajudam em nada. “Acabei de pedir alguns BANs, eles não precisavam me mandar para a Bantanamo por isso.” – Ele começou a correr cada vez mais rápido com os olhos fechados.”
“Rinocerontes precisam de muita água diariamente ou nós ficaremos estressados. Quando será o dia em que ganharei um Bango?!”
Naquele momento, seu corpo corpulento bateu de cabeça em uma gigantesca parede de grama e ele caiu no chão.
Arhhhhhh! “Que m3rda é essa?!” – Ele exclamou enquanto esfregava seu chifre em forma de banana.
À sua frente, um labirinto gigante com uma placa na entrada que diz:
“ABANDONE TODA A ESPERANÇA, VOCÊS, QUE ENTRAM AQUI.”
Bananorhino leu as palavras várias vezes, tentando entender o que significava.
“Essa placa não vai me dizer o que fazer. Deve ser algum tipo de jogo de temporada para a comunidade. “Finalmente vou vencer!” – E ele se preparou para entrar no labirinto, ignorando que, na verdade, não estava mais na segurança da selva.
Assim que ele atravessa o limiar do labirinto, se depara com duas portas muito distintas.
“Um caminho certo e um caminho errado? Talvez um seja mais fácil que o outro. Devo escolher a porta mais bonita ou aquela que parece mais sólida? Estou com um pouco de fome. Eu gostaria que chovesse enquanto eu penso nisso.”
Bananorhino demora a decidir, procurando em todos os lugares as regras habituais dos possíveis eventos e atividades, embora haja apenas duas portas à sua frente. Ele acredita que, mesmo que seja apenas um jogo, vale a pena vencer, por isso ele deve escolher o caminho certo.
Curiosidade aos leitores: FOMO é basicamente o “medo de não conseguir acompanhar as atualizações e eventos, o medo de estar de fora de algo que está acontecendo e a necessidade de estar presente em tudo”
[Intro] Il Labirinto della FOMO
E grazie a @ryujin00_ per l'arte nebbiosa!
L'autunno si diffonde come una coperta calda e accogliente nella nostra Giungla di Banano. Tutti i suoi abitanti stanno iniziando a pianificare le decorazioni e a prepararsi per gli eventi stagionali. Halloween è il periodo dell'anno che porta divertimento spettrale e gioia ai membri della comunità, con giochi ed eventi che mettono alla prova i partecipanti, anche se alcuni di loro sono spesso sopraffatti dallo stress...
Tra i vari abitanti troviamo Bananorhino, un rinoceronte giallo e scontroso, perennemente insoddisfatto delle cose che viene regolarmente avvistato mentre cammina attraverso le varie ambasciate, lamentandosi per vari motivi e spiegando agli abitanti del posto perché è così infelice:
“È un buon momento per fare colazione. Perché partecipare agli eventi se vincono sempre le stesse persone? Oggi avremo bel tempo.” – Disse sorridendo, cercando qualcuno con cui parlare.
Queste e altre cose si sentono, ma le scimmie, i Bebes e altri personaggi, che all'inizio parlavano con Bananorhino con simpatia, ora lo ignorano.
“Non puoi vincere ad una lotteria se non partecipi.” Disse una scimmia poliziotta mentre fischiava e distribuiva qualche BAN a tutti i presenti, tranne che a Bananorhino.
“Vedi? Anche i moderatori sono contro di me. Non posso restare in questo posto.” – Disse Bananorhino, visibilmente irritato. “Sai una cosa? Me ne andrò da qualche altra parte dove posso avere una possibilità.” E iniziò a camminare verso il sentiero che conduceva fuori dalla giungla.
Alcuni Bebes lì vicino sembravano preoccupati. Sapevano infatti che questo non è il periodo dell'anno per lasciare la sicurezza della giungla. Non hanno ancora dimenticato le voci dell'anno scorso...
Era già notte, e la giungla e i suoi abitanti erano ormai lontani, ma il nostro amico giallo continuava a lamentarsi mentre si dirigeva verso... la verità è che non sapeva nemmeno lui esattamente dove stesse andando.
“Voglio solo un posto amichevole per tutti. Il mio pane con burro è davvero gustoso. Ci sono giorni in cui aspetto la pioggia tutto il giorno e cade solo quando sono a casa o sto dormendo. Pensavo che questo lavoro sarebbe stato diverso,” disse borbottando mentre guardava il terreno.
“I moderatori non sono d'aiuto nemmeno loro. Ho solo chiesto qualche BAN, non c'era bisogno di mandarmi a Bantanamo per questo.” – Cominciò a correre sempre più veloce con gli occhi chiusi.
“I rinoceronti hanno bisogno di molta acqua ogni giorno, altrimenti soffrono lo stress. Quando arriverà il giorno in cui vincerò un Bango?!”
In quel momento, il suo corpo corpulento si schiantò con la testa contro un'enorme parete d'erba, e cadde a terra.
Arhhhhghh! “Che diavolo è questo?!” – Esclamò mentre si sfregava il corno a forma di banana.
Davanti a lui, un gigantesco labirinto con un cartello all'ingresso che diceva:
“LASCIATE OGNI SPERANZA VOI CH’ENTRATE”
Bananorhino lesse più volte le parole, cercando di capire cosa significassero.
“Quel cartello non mi dirà cosa fare. Questo dev'essere un tipo di gioco comunitario per la stagione. Finalmente vincerò!” – E si preparò a entrare nel labirinto, ignorando che, in realtà, non si trovava più nel territorio sicuro della giungla.
Non appena attraversò la soglia del labirinto, trovò due porte molto distintive.
“Un percorso giusto e uno sbagliato? Forse uno è più facile dell'altro. Dovrei scegliere la porta più bella o quella che sembra più solida? Ho un po' di fame. Vorrei che piovesse mentre decido.”
Bananorhino si fermò a riflettere, cercando ovunque le consuete regole degli eventi e delle attività, anche se davanti a lui c'erano solo le due porte. Pensava che, anche se era solo un gioco, voleva comunque vincere, quindi doveva scegliere con attenzione il percorso giusto.
Comments